Cho đến lúc này khi đã lớn, đã trải qua những va vấp của cuộc đời, tôi mới bắt đầu hình dung được điều mà bố đã nói với tôi. Bố nói, nhìn tấm lưng của ai đó con sẽ thấy cuộc đời của họ sướng, khổ, vui, buồn, vất vả, hay nhàn hạ. Nhìn tấm lưng con cũng có thể cảm nhận được tình yêu, thái độ của ai đó đối với con.
Nhưng đôi khi, con cũng sẽ bị chính những tấm lưng ấy đánh lừa bởi vì nó có thể bóng bẩy, lộng lẫy bên ngoài, nhưng bên trong lại chất chứa sự cô đơn, buồn tủi muốn giấu kín...
Hôm nay, tôi bắt gặp rất nhiều con người, nhiều chiếc lưng khác nhau và rồi tôi nghĩ về những điều bố nói!
Tôi
gặp bà cụ ngồi khom lưng bên lề đường giữa trời đông lạnh, ngóng chờ
những bước chân người qua lại. Hẳn bà mong có ai đó dừng chân, bước lên
cân đo sức khỏe để bà có thể kiếm thêm chút tiền.
Tôi gặp những người lao động mưu sinh, dựa vào tấm lưng, đôi vai và sức lao động của mình để kiếm sống
Họ chẳng ngại đi xa, chẳng ngại nhọc nhằn,... có lẽ chỉ sợ hôm nay không kiếm được tiền.
Những
người đàn ông thu mua đồ cũ, rong ruổi trên chiếc xe đạp cà tàng đi
khắp ngõ phố Hà Nội. Chiếc lưng họ in hằn màu thời gian
Tôi lại bắt gặp những lao động trung niên ngồi chờ việc ở một con phố. Những chiếc lưng khom khom ngóng đợi...
Những tấm lưng vất vả, tất bật với công việc...
...cũng cần phải có những giờ phút nghỉ ngơi, ngả lưng ngủ một giấc yên bình.
Tôi còn bắt gặp những tấm lưng phía trong các nhà hàng sang trọng. Họ thư giãn, trò chuyện, ăn uống, lướt Facebook.
Nhưng cũng có những đôi vợ chồng già ngồi bên ghế đá ngẫm chuyện đã qua trong công viên...
Bất
chợt tôi bắt gặp một người bà đang cõng cháu trên lưng, tôi nhớ bà mình
da diết. Chắc ai cũng đã từng như cậu bé này, được bà, được mẹ cõng
trên lưng với tình cảm yêu thương vô bờ bến.
Một
ngày kia khi lưng bà đã còng, tôi không thể cõng bà, nhưng tôi có thể
dắt tay bà, nâng đỡ bà từng bước chân. Và tôi còn có thể giúp rất nhiều
người khác bằng những hành động nhỏ nhưng đầy thân thương như cô sinh
viên tình nguyện này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét